Admin
Cái đầu con rối
Nếu nói đến tên đoàn xiếc “ĐẠI THẾ GIỚI” thì hầu hết những người sống trong thập niên 50 và 60 ở miền Nam VN đều biết đến tiếng của nó! Đoàn này thường đi lưu diễn quanh năm từ tỉnh này qua tỉnh khác! Vào dịp Tết đoàn thường đóng đô ở vùng gần chợ Bà Chiểu Gia Định để biểu diễn cho bà con thưởng ngoạn trong dịp xuân về !
- Spoiler:
Các diễn viên của đoàn đã từng làm mê mệt biết bao khán giả thiếu nhi qua những năm dài lưu diễn! Các màn đu giây không lưới an toàn đã làm hàng triệu người hồi hộp nín thở khi nhìn các cú nhào lộn, chuyền tay cầm của các tay cự phách giỡn mặt với tử thần này! Các cô cậu bé cũng xanh máu mặt khi thấy các cô nàng nhỏ nhắn bước vào chuồng cọp để khuất phục mấy chàng chúa tể sơn lâm! Tiếng reo hò vui vẻ khi các con *** và mấy chú khỉ làm trò trên sân khấu! Các cặp mắt mở to kinh ngạc vì sự đồ sộ của các chú gấu chú voi! Chúng tuy to mà phải làm theo lệnh của mấy anh nài răm rắp! Họ tài thiệt mà! Các chú hề mặt sơn xanh đỏ với lỗ mũi như quả cà chua cũng làm cho nhiều người cười ra nước mắt vì các câu diễu và cử chỉ của họ!
Đoàn đi đến đâu cũng được khán giả hoan nghênh nhiệt liệt! Tới diễn nơi nào thì nơi đó như ngày lễ hội! Người đi xem nườm nượp chật cả khu vực diễn! Tuy khán giả đều thích các màn biểu diễn của đoàn, nhưng có một màn đặc biệt do diễn viên Tuấn Đăng biểu diễn vào cuối mỗi buổi diễn là được mọi người trông đợi hơn cả! Tuấn Đăng là diễn viên biểu diễn với con rối! Chàng ta và con rối đối đáp rất đỗi là khôi hài và dí dỏm! Cả hai đã làm khán giả cười đau cả ruột, cười chảy cả nước mắt mà vẫn không nín được cười! Vì thế mà Tuấn Đăng rất nổi tiếng! Chủ đoàn ký hợp đồng với chàng với giá rất cao! Chàng được cấp riêng một toa xe để làm chổ ở khi đi lưu diễn các vùng xa! Điều này đã làm nhiều diễn viên khác tỏ ý ganh tị! Người tài được nhiều ưu đãi hơn là lẽ thường mà!
Tuấn Đăng có một thân hình cao lớn tráng kiện, một khuôn mặt bảnh trai với mái tóc bồng bềnh luôn được chăm sóc kỹ lưỡng! Giọng chàng ấm cúng và luôn nhã nhặn với mọi người! Con rối của chàng có khuôn mặt rất thật, và giống chàng như đúc, trông như là hai anh em sinh đôi! Nó trông sống động như người thật, không giống như các con rối mà ta thường thấy của các diễn viên khác! Trên sân khấu khi nó và Tuấn Đăng đấu khẩu với nhau, người ta cứ nghĩ là hai con người thật đang dùng tài trí mà đấu hài với nhau! Thật là sinh động vô cùng! Nó còn dùng nét mặt để diễn tả các tiết tấu, biểu lộ tình cảm như là người thật vậy! (Tôi xin mở ngoặc ở đây để nói sơ về màn biểu diễn con rối: Thường thì người diễn viên xỏ tay từ phía sau vào trong đầu con rối; khi nói với con rối họ dùng giọng thật của mình, còn khi con rối trả lời họ dùng giọng bụng nói qua cuống cổ nên không thấy họ nhép miệng, đồng thời họ dùng tay nhép miệng và xoay đầu con rối để ăn khớp với giọng bụng mà họ nói! Nếu bạn ở Mỹ có lẽ bạn rất quen thuộc với màn trình diễn này!)
Khán giả khắp nơi và ngay cả nghệ sĩ lão luyện trong nghề đều thán phục tài nghệ diễn xuất của Tuấn Đăng! Cả về những câu đối thoại lẫn tài diễn xuất của chàng, và tài điều khiển con rối một cách tài tình mà có lẽ chưa một ai trên thế giới này có thể làm được! Họ thấy chàng điều khiển con rối làm nó sống động như một con người thật sự! Những cái nheo mắt khôi hài và tự nhiên, những nụ cười lúc thì diễu cợt lúc thì chua cay, những cái nhăn trán, những cái nhíu mày thật đúng lúc đồng thời diễn tả đúng những diễn tiến đang xảy ra trong cuộc đối thoại ! Chưa từng ai trên đời này có thể điều khiển con rối tài tình như vậy! Khán giả và đồng nghiệp còn thán phục tài hoá trang cho con rối của chàng! Không một nghệ sĩ hoá trang nào có thể biến một con rối giống như một sinh vật thật và sống động như vậy! Người xem cứ ngở như mình đang xem một con người thật đối thoại với Tuấn Đăng chứ không phải như giữa một con người và một con rối!
Các nữ khán giả ngưỡng mộ chàng như một thần tượng! Mỗi lần chàng bước ra sân khấu là tiếng huýt sáo, tiếng la hét điên cuồng vang lên như muốn vỡ cả lều xiệc! Thư từ các khán giả mộ điệu gửi về cho chàng hàng ngàn bức mỗi tháng! Một điều lạ là Tuấn Đăng ít khi đi chơi la cà đây đó như uống rượu, hay đánh bida sau buổi trình diễn hay trong những ngày nghỉ như các nghệ sĩ thường làm! Chàng thường nhốt mình trong cabin, hay trong phòng khách sạn nơi đi lưu diễn! Hoạ hoằn người ta gặp chàng đứng một mình nơi chổ vắng, và như nói chuyện một mình với con rối chàng cầm trên tay!
Một cái bí mật mà mọi người luôn thắc mắc là đi đâu chàng cũng kè kè mang theo con rối bên mình! Không khi nào để nó ở nhà cả ! Có người cho là chàng sợ kẻ gian trộm mất nó! Người thì nói Tuấn Đăng bị bịnh về tâm lý, nghề nghiệp luôn ám ảnh trong đầu nên đi đâu cũng mang theo con rối để trò truyện như là kẻ bị tự kỷ ám thị vậy! Kẻ dễ tính hơn cho là chàng muốn trau dồi nghề nghiệp cho vững mạnh hơn nên mang theo con rối để tập dượt trước các cuộc đối thoại trước các buổi trình diễn! Mặc cho thiên hạ xì xầm, Tuấn Đăng không bao giờ trả lời, hay đính chính việc đó cả ! Hình ảnh chàng và con rối lúc nào cũng bên nhau rồi cũng quen đi dưới mắt mọi người! Miễn sao chàng và con rối mang đến cho họ những trận cười thoải mái là họ mếm mộ rồi! Ông bầu và các đồng nghiệp cũng quá quen thuộc với hình ảnh này nên không ai buồn để ý hỏi đến cả! Nghệ sĩ mà! Họ ít để ý đến đời tư của người khác lắm!
Một đêm kia sau giờ trình diễn, nghệ sĩ ai nấy đều tắm rửa và ăn uống xong! Họ đã trở về phòng của mình và sửa soạn đi ngủ! Ông bầu sai bà giúp việc đến cabin của Tuấn Đăng, mời chàng đến để bàn việc ký lại hợp đồng cho năm tới! Bà ta ra đi rồi chẳng thấy trở về! Nửa tiếng sau, ông bầu phải kêu người khác đi gọi chàng, và luôn tiện xem bà giúp việc đi đâu! Anh ta ra đi và rồi tiếng la hoảng ngay trước phòng của Tuấn Đăng vang lên! Mọi người chạy lại xem việc gì! Bà giúp việc nằm cứng đơ ngay trước cửa phòng! Họ chở bà đi nhà thương nhưng không cứu kịp nữa! Bác sĩ nói bà bị lên cơn đau tim đột xuất mà chết! Thế rồi hôm sau bầu đoàn phải lo an táng cho bà ta! Mọi việc rồi cũng êm xuôi! Không ai bàn tán gì về cái chết cả! Bà ta quá mập nên lên cơn đau tim đột xuất là chuyện thường!
Duy chỉ có Tuấn Đăng là lộ vẻ băn khoăn trên nét mặt cả tuần lễ sau ngày bà ta lìa đời! Rồi bận rộn với các buổi diễn xoá đi nỗi băn khoăn đó! Nhưng từ đó người ta ít thấy chàng ra ngoài hơn! Chỉ thấy mặt khi diễn xuất! Cơm nước chàng đi lấy rồi về phòng ăn một mình! Trước kia chàng đã sống cô độc thì bây giờ lại còn cô độc hơn! Mọi người trong đoàn đã quen cuộc của chàng nên chẳng ai để ý! Họ biết chàng không thích bị làm phiền nên luôn để chàng yên! Có tài thì có tật, họ nói vậy!
Mùa xuân 1966, như thường lệ đoàn đang diễn Tết tại vùng chợ Bà Chiểu! Tuấn Đăng nhận được một lá thư của một cô gái sống ngay tại nơi này, trong thư nàng tự giới là một người ái mộ tài năng của chàng và muốn được hân hạnh làm quen nếu chàng đồng ý! Lá thư khá dài với nét chử tròn trịa mềm mại trên nền giấy xanh! Đặc biệt trong thư có kèm theo một tấm ảnh của nàng! Trong hình là một cô gái chừng 18, da trắng với đôi mắt bồ câu, mũi dọc dừa, và cái miệng nho nhỏ với đôi môi trái tim cùng nằm cân đối trên khuôn mặt trái soan xinh xắn! Sống cô độc đã lâu, Tuấn Đăng tưởng chừng tâm hồn mình đã thành sỏi đá! Mà thiên hạ cũng đồn là chàng quá khô khan nguội lạnh vì chẳng ai thấy chàng có bồ hay nói chuyện về việc này cả !
Tuấn Đăng cảm thấy như mình đã có duyên nợ với người trong ảnh từ kiếp nào rồi! Vừa đọc thư xong và nhìn hình nàng chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh ngay vào tim! Đây không phải là lần tiên Tuấn Đăng nhận được thư tỏ tình hay làm quen! Hàng ngàn cô gái ái mộ đã gửi thư cho chàng, nhưng chàng vẫn thờ ơ không trả lời! Đây là lần đầu tiên chàng thấy lòng bồn chồn, xao xuyến vì một lá thư và một tấm ảnh! Địa chỉ trên bao thư cho biết nhà Lan cách chổ chàng diễn chẳng bao xa! Nhà ở trên đường Hoàng Hoa Thám gần ngã ba chợ Cây Quéo! Tuấn Đăng biết nơi ấy vì chàng đã có lần ghé thăm đền thờ Hai Bà Trưng nằm trên con đường này!
Tuấn Đăng viết mấy dòng trả lời, chàng nhận lời làm quen của Lan và hẹn đến chơi tại nhà nàng vào trưa Thứ Hai! Chàng cũng nhờ nàng báo trước cho cha mẹ nàng về điều này! Tuấn Đăng đến thăm Lan như lời hẹn, chàng nói chuyện và ăn cơm gia đình với mọi người trong nhà ! Chàng còn biểu diễn vài câu với con rối mà chàng mang theo để làm hài lòng hai cậu em trai của Lan! Cuộc gặp gỡ rất tốt đẹp! Người nhà Lan đều mến mộ, và yêu mến cách cư xử lịch sự cũng như lời nói nhả nhặn của một nghệ nhân nổi danh như chàng!
Sau vài lần gặp gở, sau đó người ta lấy làm ngạc nhiên khi thấy Tuấn Đăng tới nhà Lan một mình! Chàng bỏ con rối ở nhà! Một điều chưa ai từng gặp trước đây! Chàng đeo đôi bao tay màu da người mỏng, nhìn từ xa không ai biết là chàng có bao tay cả! Người ta xì xào là tình yêu làm chàng thay đổi các thói quen của mình! Thật thế, Tuấn Đăng tươi cười hơn, gương mặt luôn tươi vui, và chào hỏi mọi người niềm nở hơn! Cái Tết năm đó là cái Tết vui nhất trong đời chàng! Chàng đã xin phép ông bầu chỉ diễn vào các xuất đêm trong ba ngày Tết thôi! Tuấn Đăng đến nhà Lan dự cúng giao thừa! Mồng Một chúc Tết cha mẹ Lan, lì xì cho các cậu em trai , rồi cùng Lan đi dạo phố Xuân! Họ đến Lăng Ông xin xăm và khấn nguyện cho cuộc tình của lứa đôi! Tuấn Đăng chưa bao giờ có được niềm vui và hạnh phúc lớn lao như thế! Hôm Mồng Hai họ đi lên Saigon, thăm Thảo Cầm Viên (Sở Thú), dạo dọc Bến Chương Dương và vài nơi khác! Chiều tối chàng đưa nàng về và hẹn sẽ cùng nhau đi Thủ Đức ngày mai!
Sáng Mồng Ba, khi Tuấn Đăng đang sửa soạn đi đến nhà nàng thì nghe xe cảnh sát hú còi trước liều rạp! Bốn vị cảnh sát ùa vào văn phòng, sau đó họ tiến đến cabin của Tuấn Đăng và đưa trát toà bắt chàng vì tội sát nhân! Mọi người trong đoàn hết sức ngạc nhiên vì Tuấn Đăng là một người hiền hậu, tốt với tất cả mọi người thì lẽ đâu lại là một tên sát nhân cho được! Cảnh sát chở chàng về bót! Rồi tin được đồn ra, Tuấn Đăng bị tình nghi là giết chết người tình trong đêm qua! Cảnh sát cho biết Lan bị giết trong đêm qua! Trên người có nhiều vết cắn và dấu bầm tím trên mặt! Cổ tay nàng bị cắn đứt động mạch và do ra máu quá nhiều mà chết! Dù là Mồng Ba Tết, cảnh sát không bỏ phí thì giờ và mở ngay cuộc điều tra tại nhà Lan và thẩm tra Tuấn Đăng tại văn phòng cảnh sát Bà Chiểu!
Tuấn Đăng với gương mặt thiểu nảo, đau khổ ngồi trầm ngâm trước mặt nhân viên điều tra! Chàng từ tốn trả lời từng câu hỏi do người này đặt ra, rồi cuối cùng chàng đưa lòng bàn tay phải cho anh ta xem và chậm rãi kể cho điều tra viên về cuộc đời chàng: “Anh xem lòng bàn tay phải của tôi và có thể tin những điều tôi sắp nói ra là sự thật từ thâm tâm mà tôi đã giữ kín trong lòng suốt hai mươi mấy năm nay!” viên cảnh sát nhìn trong lòng bàn tay Tuấn Đăng thấy có 9 vết dài hằn sâu vào da như những cái thẹo do vết thương để lại, nhưng lằn hằn đỏ vẫn còn tươi rói trên những vết thẹo này! Trên cổ tay chàng có dán một miếng băng keo như che đi một vết thương nào đó! Tuấn Đăng tháo miếng băng ra để lộ 2 lổ như kim đâm vào chổ động mạch và tỉnh mạch trên cổ tay! Điều tra viên buột miệng hỏi: “anh chích xì ke phải không ?!” “Không!” Tuấn Đăng trả lời rồi với giọng trầm trầm chàng tiếp:
“Cha mẹ tôi là người khá giả ở miệt vườn Lái Thiêu, nên khi sinh tôi cha tôi cho mời bà mụ đến tận nhà để đỡ đẻ! Tôi từ lúc mới sinh ra đã không phải là một đứa trẻ bình thường! Bà mụ khi đỡ tôi ra đã té xỉu và rơi vào hôn mê rồi qua đời vài ngày sau đó ở nhà thương! Cái bí mật của tôi vì thế chẳng ai biết đến cả! Thật ra mẹ tôi đã sinh đôi! Tôi và người em trai! Nhưng cái làm cho ba mẹ tôi đau buồn và cũng là nguyên nhân gây ra cái chết của bà mụ, đó là, em của tôi! Nó giống tôi như hai giọt nước! Nhưng than ôi! nó là một quái thai không mình! Nó chỉ có mỗi cái đầu thôi! Dưới đầu là một chùm tua như những ngón tay của con bạch tuột! Tôi với nó sinh ra cùng một lượt với nhau! Vì nó bám vào lòng bàn tay phải của tôi! Chúng tôi tuy hai mà như một! Đầu em tôi có đầy đủ cơ phận như một cái đầu bình thường! Cổ nó có một trái tim nhỏ xíu đủ để bơm máu nuôi dưỡng cái đầu nó trong vài ba bữa! Vì không có phần dưới nó cần có máu của tôi để cung cấp năng lượng và dưỡng khí cho nó! Không có tôi nó chỉ đủ sức sống trong ba ngày là cùng vì kiệt sức và thán khí tích tụ trong máu!
Anh thấy đó em tôi dùng bàn chân chín ngón của nó để sống bám vào tôi! Chín cái thẹo trên lòng bàn tay tôi là do vết bám của chân nó trong hai mươi mấy năm mà thành! Ở cái chân thứ 9 chín của nó _ mà ta có thể gọi là vòi cũng được _ có mọc thêm hai sợi gân cứng như hai cái kim! Nó dùng những cái kim này để luân chuyển máu đỏ từ tôi sang nó và máu đen từ nó sang tôi! Nó như là con ký sinh trùng sống bám vào tôi! Không có tôi nó sẽ chết! Nhưng dù nó có là quái vật đi chăng nữa thì nó vẫn là em của tôi! Tôi vẫn thương nó với tình thương của anh dành cho em! Có lẽ còn hơn thế nữa vì nó còn rất đáng thương mà!
Tuy nó có thể rời khỏi tay tôi và nhảy đi bằng các cái chân của nó như những con nhện, nhưng nó thích bám dính trong lòng tay tôi! Nó khóc lóc, năn nỉ, than thở rất thảm thương mỗi khi tôi muốn nó rời tay tôi để cho tôi được tự do một lúc! Vì thương em tôi cũng chiều ý nó! Và cứ thế cuộc đời chúng tôi gắn liền với nhau! Tôi với nó thường đối thoại với nhau! Nó rất linh lợi và thông minh! Cả hai chúng tôi thích nói chuyện tếu và dùng đề tài này để đối đáp nhau! Rồi thành thói quen hằng ngày! Tài đối đáp giữa tôi và nó phát triển từ những câu đối đáp dí dỏm này!
Năm 18 tuổi chúng tôi xin phép ba mẹ để tìm việc làm ở các đoàn xiệc để đúng với khả năng mình! Và cũng đáp ứng với khát vọng được chu du khắp miền đất nước của hai anh em chúng tôi! Chúng tôi đồng ý với nhau để diễn trò con rối! Tôi là người điều khiển còn em tôi đóng vai con rối để cùng thủ diễn với nhau! Tôi đến xin việc tại đoàn “ĐẠI THẾ GIỚI” và được đón nhận ngay vì tài diễn xuất của mình! Mọi người đều lầm tưởng em tôi là con rối thật, ngay cả anh chị em nghệ sĩ trong đoàn cũng không biết được sự bí mật này! Chúng tôi không phụ lòng tin của ông bầu và cũng đã làm hài lòng khán giả mộ điệu khắp nơi.
Tuy thế, sự rắc rối bắt đầu xảy ra từ năm ngoái, khi người giúp việc trong đoàn chết trước cửa phòng của tôi! Mọi người cho đó là tai nạn, còn tôi, trong thâm tâm nghĩ là vì tình cờ bà này nghe hoặc thấy được cái đầu trần truồng không che đậy với cái thân hình giả tạo phía dưới đang nói chuyện với tôi trong phòng lúc bà tới kiếm! Nhưng rồi theo thời gian lương tâm tôi cũng bớt cắn rứt! Cho tới hôm tôi nhận được lá thư của cô Lan, thì rắc rối bắt đầu xảy ra giữa tôi và cái đầu em tôi!
Ngày ấy là một bước rẽ lớn làm thay đổi cả đời tôi! Suốt cuộc đời hai mươi mấy năm nay tôi chỉ sống cô độc với đứa em quái dị của mình! Trao đổi tâm sự với nó, chia sẽ vui buồn với nhau! Tôi chưa hề biết đến phụ nữ! Thỉnh thoảng vui miệng tôi có đề cập đến vấn đề này, nó không vui và giận dữ ngắt ngang đi! Nó không muốn tôi vì đàn bà mà bỏ rơi nó! Nó coi tôi như thân thể của nó vậy! Thương em tôi chiều ý nó và vẫn cu ki cho đến bây giờ! Nhưng với Lan, hình như tôi với nàng đã có duyên nợ từ kiếp nào! Đọc thư và nhìn ảnh tôi đã yêu nàng ngay! Trong vài lần gặp gở đầu đều có sự hiện diện của em tôi!
Không ai phát hiện ra cả vì họ cho tôi là có thói quen luôn kè kè con rối theo mình khắp mọi nơi! Nhưng khi về nhà thì chiến tranh mới bùng ra! Tôi và nó cãi nhau vì Lan rất nhiều lần! Nó bắt tôi chấm dứt mối tình và cắt đứt sư giao du với nàng! Tôi tìm đủ cách để biện hộ cho mình, từ nói lý rồi đến cả năn nỉ mà nó chẳng từ bỏ ý định của mình! Ngay cả việc tôi nói là sẽ tìm cách cho Lan biết sự thật, và xin nàng chấp nhận tình trạng giữa anh em chúng tôi, và nếu nàng không đồng ý tôi sẽ chiều theo ý em tôi để đau đớn đơn phương chấm dứt cuộc tình của mình! Nhưng nó nằng nằng bác bỏ! Có lẽ nó nhận ra tình cảm giữa tôi và Lan đã quá thắm thiết không có gì có thể ngăn cản được nữa rồi!
Sau cùng tôi đưa đến một quyết định cho riêng mình! Tôi không thể bỏ tình yêu của mình được! Tôi đã yêu Lan quá sâu đậm rồi! Sau một buổi trình diễn, trong khi mọi người đang dọn dẹp và ăn uống, tôi viện cớ nhức đầu và lẻn vào phòng y tế để lấy thuốc uống! Tôi lén lấy một bình xịt thuốc mê bỏ vào túi không cho em tôi thấy! Y tá dùng thuốc này gây mê các con thú nhỏ khi muốn khám bệnh hay chích ngừa cho chúng! Vì mỗi lần đi chơi với Lan tôi đều phải mang theo đứa em mình và mỗi lần về là có tranh cãi! Nó cũng không chịu để tôi đi một mình với Lan! Nó sợ sau này sẽ bị chia cách với tôi! Và nhiều khi tỏ ra như là ghen tương với nàng! Cho nên mấy lần sau này trước khi đến nhà Lan, tôi thường lén xịt hơi mê vào đứa em mình, làm nó mê đi và tôi gở nó ra khỏi bàn tay mình để được tự do đi chơi với Lan!
Thuốc mê có hiệu nghiệm khoảng 3 giờ đồng hồ! Tôi luôn sắp xếp cuộc đi chơi để về nhà trước khi thuốc hết công hiệu! Tôi gắn nó trở lại tay tôi và lên giường nằm ngủ cùng với nó như không có gì xảy ra cả! Những ngày đi chơi lâu tôi phải xịt nhiều hơn vào mũi nó để nó không thể tỉnh dậy trước khi tôi về được! Nhưng hôm qua, mồng Hai Tết, tôi và Lan vui chơi quá lâu! Tôi quên mất là em mình có thể tỉnh lại ở nhà! Khi về đến nhà thì cái đầu em tôi đã biến đi đâu mất rồi! Tôi về trể hơn hai tiếng! Nó đã tỉnh dậy và biết được sự ma mãnh của tôi! Nó đã biết tôi lừa nó trong thời gian gần đây! Tôi lo ngại cho nó và cố tìm nó vòng vòng chung quanh gánh xiệc, nhưng không thấy đâu! Tôi phải xin phép ông bầu huỷ bỏ tiết mục của tôi, việc cớ là bị bịnh! Thật ra, tôi làm sao diễn được mà không có nó đây!
Tìm kiếm nó khắp các phòng, các chuồng thú, các xe chở đồ nghệ cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu! Tôi mệt mỏi về phòng nằm nghỉ! Tôi tự trấn an mình là nó sẽ trở về, nó không thể sống mà không có tôi! Nó cần máu tôi để sống mà! Nó không cho tôi liên hệ với phụ nữ nhưng nó vẫn yêu thương tôi lắm! Quá mệt mỏi tôi thiếp đi lúc nào không biết! Sáng dậy tôi vẫn chưa thấy nó trở về! Tôi mặc quần áo định sang nhà Lan để đưa nàng đi Thủ Đức chơi và quyết định cho nàng biết sự thật! Sau đó chúng tôi sẽ kiếm em tôi để trình bày với nó!
Chưa kịp đi thì các anh tới bắt tôi về tội giết Lan! Tôi nghe mà như chừng trời sụp xuống trên đầu! Người yêu dấu mà tôi nguyện suốt đời gắn bó đã không còn mà tôi còn bị nghi can là kẻ đã ra tay! Đứa em mà tôi không rời nửa bước cũng bặt hơi tăm cá! Tôi thật sự không biết điều gì đã xảy ra cho Lan! Ai giết nàng tôi thật tình không biết! Tôi đã vỡ hết các mộng ước mà tôi xây trong đầu mấy tuần nay rồi! Tôi quá chán cho cái đời vô phước của tôi lắm rồi! Các anh cứ việc điều tra và hỏi các điều mà anh muốn tôi sẽ trả lời thêm cho các anh để làm nhiệm vụ!”
Họ hỏi thêm vài chi tiết khác như lúc nào anh về nhà, có ai làm chứng cho anh không! Và tuy bán tín bán nghi về câu chuyện cái đầu con rối họ cũng hỏi thêm một số chi tiết của nó, ghi vào hồ sơ để điều tra sau này! Trong khi chờ đợi cuộc điều tra tiến hành, cảnh sát nhốt Tuấn Đăng trong nhà giam tạm tại Ty Cảnh Sát Gia Định để chờ kết quả và ngày ra toà! Đêm đó anh cảnh sát viên trẻ ngồi canh gác phòng giam! Anh ta mới gia nhập cảnh sát được vài tháng thôi, mặt vẫn còn nét của một anh học sinh trung học! Anh ta có nghe đến chuyện cái đầu con rối truyền ra từ các người điều tra! Họ cho đó là điều diễu cợt, và cho là Tuấn Đăng đặt ra để chạy tội thôi! Nhưng với anh cảnh sát trẻ tuổi này thì đó có thể có thật lắm! Anh là một trong những kẻ ái mộ Tuấn Đăng từ lâu! Anh ta kéo ghế ngồi trước song sắt nói chuyện với thần tượng của mình, dù bây giờ thần tượng đó chỉ là một tù nhân! Anh chẳng coi đó là quan trọng!
Đến nửa đêm, Tuấn Đăng về nằm trên cái giường bố trong phòng giam, còn anh cảnh sát ra ngồi gác trên ghế ở phòng ngoài! Anh ta ngủ gà ngủ gật trên ghế! Nằm nhìn lên trần nhà nghĩ về tình trạng của mình, đến cái chết của người yêu dấu, về đứa em thân thuộc của mình! Chợt Tuấn Đăng nghe tiếng gọi nhè nhẹ của người em mình! Nhìn ra song sắt chàng thấy nó đang bám trèo lên các song sắt cửa! Miệng nó ngậm một chùm chìa khoá! Nó cố lách vào trong phòng nhưng không thể được vì các kẻ giữa các song sắt quá hẹp! Nó gọi chàng giúp nó vào trong! Mắt nó nhợt nhạt và mệt mỏi, da mặt hơi xậm màu tím! Nó sắp kiệt lực vì thiếu máu tươi và năng lượng mà thường ngày nó được tiếp qua máu của chàng!
Tuấn Đăng bước tới gần nhìn nó với ánh mắt như đặt câu hỏi “có phải em là kẻ giết Lan không?!” Cái đầu nhìn chàng và hiểu cái gì Tuấn Đăng muốn biết! Nó thì thào “Anh tha tội cho em! Em đã gây tổn thương cho anh! Em rất hối lỗi về việc làm của em! Hãy cầm cái chìa khoá này, em lấy được của anh cảnh sát ngủ gục ngoài kia! Hãy mở cửa rồi anh em mình trốn đi một nơi nào đó để sống nghe anh!” Tuấn Đăng ôm đầu bật khóc nức nở! Điều mà chàng nghi ngờ đã thành sự thật rồi! Đứa em mình vì quá ích kỷ mà trở thành kẻ sát nhân! Chàng còn có thể nào sống và gắn bó với nó được nữa không?!?! Mà có trốn đi nữa, thì suốt đời chàng sẽ mang tiếng giết người và là kẻ đào vong suốt kiếp! Cũng chẳng biết có được lâu không vì trên đất nước này chẳng mấy ai mà không biết đến mặt chàng _nghệ sĩ lừng danh Tuấn Đăng của đoàn xiệc “ĐẠI THẾ GIỚI” này!!
Quá đau khổ vì sự thật phủ phàng, chàng khóc rống lên to hơn trước! Tiếng khóc làm anh cảnh sát tỉnh thức và bước lẹp xẹp vào xem việc gì xảy ra! Cái đầu nghe tiếng chân vào vội thả chân rơi xuống nền nhà, chùm chìa khoá chạm xuống nền xi măng kêu loảng xoảng! Nó nhún chân phóng như nhện ra ngoài với chùm chìa khoá vẫn cắn chặt trong miệng! Anh cảnh sát chạy vội vào chỉ thoáng thấy một bóng nhỏ vọt qua khe cửa ra ngoài và tiếng leng keng của chùm chìa khoá ! Anh ta soát lại túi quần thì chùm chìa khoá các cửa đà biến mất tiêu rồi! Lúc này anh ta thật tin tưởng vào câu chuyện cái đầu con rối của Tuấn Đăng rồi! Vì trong đêm khuya và trong giờ anh gác, anh ta không giám đi về văn phòng để báo cáo vì nhà giam cách phòng của sĩ quan trực khoảng hơn 300 mét, và anh sợ cái đầu sẽ lợi dụng thời gian anh vắng mặt để giải cứu Tuấn Đăng! Nếu tù nhân trốn mất chắc anh sẽ bị kỷ luật nặng lắm! Tù tội cũng nên! Anh quyết định khoá cửa phòng và ngồi trước song phòng giam để gác và chờ sáng! Không khí trong phòng thật căng thẳng! Tuấn Đăng vẫn ngồi ôm đầu âm ỉ khóc! Anh cảnh sát mắt nhìn đăm đăm ra cửa phòng! Không ai nói với ai một lời!!
Chừng hai tiếng đồng hồ sau, anh cảnh sát nghe tiếng lịch kịch phía ngoài cửa, tiếng cào cào vào cánh cửa, tiếng chạm leng keng của chùm chìa khoá! Rồi cái nắm vặn nhúc nhích! Tuấn Đăng cũng tỉnh hẳn người! Cả hai chăm chú nhìn vào tay nắm cửa! Anh cảnh sát trẻ còn quá non nớt trong nghề, thần kinh anh căng thẳng quá độ, như kẻ mất hồn tay anh rút cây súng ru-lô ra, bật khoá an toàn, nhắm về hướng cửa! Tuấn Đăng la lên “Đừng! Đừng! Đừng bắn! Em ơi, hãy chạy đi! chạy đi em ơi! Hu hu hu! Trời ơi! Cứu chúng tôi với!” Tiếng cái đầu vọng vào yếu ớt hơn “Không! Không! Em không đi đâu hết! Em vào tạ tội với anh! Xin anh tha tội cho em!” Và tiếng chìa khoá đút vào ổ, vặn lắc cắc, và tay nắm xoay vòng!
Anh cảnh sát nhắm mắt bắn về phía ấy cả 6 viên đạn trong băng! Khi tiếng súng yên một hai phút, có tiếng một vật rụng xuống sàn! Rồi có tiếng la hét, tiếng kẻng báo động, và tiếng chân rầm rập của người chạy đến! Tiếng la hoảng sợ của vài người phía ngoài! Khi anh cảnh sát mở cửa ra, đã thấy cả chục người đang vây quanh một chiếc đầu nằm hấp hối trên sàn, một viên đạn xuyên xéo qua má nó! Nó thì thào “Xin mang tôi vào gặp mặt anh tôi lần cuối! Xin các ông làm phước!”
Tiếng khóc rống thảm thiết của Tuấn Đăng vang lên làm xốn động lòng mọi người! Không ai lên tiếng, một phần vì sợ hãi, một phần vì kinh hoàng trước sự kiện trước mặt mình! Rồi một người cảnh sát trung niên, có lẽ là sĩ quan trực, cúi xuống bưng cái đầu trên tay, mang vào trước phòng giam! Cái đầu thều thào “Anh tha tội cho em! Xin anh hãy tha tội cho em! Xin anh hãy nói lên lời thứ tội trước khi em nhắm mắt lìa bỏ cỏi đời này!!” Tuấn Đăng cầm lòng không đậu nữa! Chàng thò tay ra ôm lấy cái đầu, hôn lên mái tóc xơ xác của nó, nói qua tiếng nức “Anh không bao giờ bắt tội em đâu! Em là em của anh mà! Đừng bỏ anh mà đi! Có tù tội gì thì anh em ta cùng gánh em ơi! Đừng bỏ anh nghe em!” Cái đầu thủ thỉ “Anh tha tội là em mãn nguyện rồi! Em chúc anh gặp may mắn trong quảng đời còn lại!”
Quay sang viên sĩ quan cảnh sát nó nói “Mọi việc đều do lòng ích kỷ của tôi mà ra! Tôi đã giết chết cô Lan! Tối Mồng Hai tôi lẻn vào phòng cô ta đợi đến khuya mới lộ diện, cô ấy thấy cái đầu tôi liền ngất xỉu! Tôi, với sự ganh tị đầy đầu, đã cắn đứt mạch máu tay để cô mất máu mà chết! Chưa hả lòng tôi còn cắn, và đập nhiều chổ trên thân thể cô cho hả lòng thù hận! Tôi nhận hết mọi tội lỗi! Anh tôi hoàn toàn vô tội trong vụ này! Hãy thả người vô tội!”
Cái đầu quá kiệt sức vì vết thương ở đầu, máu chảy ra nhiều quá! nó nhắm mắt lại! Tuấn Đăng gào lên “Đừng bỏ anh nghe em! Mở mắt ra đi! Đừng bỏ anh mà!” Chàng cuống quít gắn các vòi của người em vào bàn tay phải mình! Gắn cái vòi có kim vào mạch máu mình với hy vọng cứu được người em khốn khổ của mình! Cái đầu mở mắt ra nói lời cuối “Trể quá rồi! Em không sống nổi nữa đâu anh! Em thương anh lắm! Vẫn thương như ngày chúng ta còn vui vẻ bên nhau! Nay hết rồi! Em vĩnh biệt anh!” Nó nhắm đôi mắt đã mất thần lại! Tuấn Đăng rống to lên và ngất đi!
Ngày hôm đó, cảnh sát duyệt lại hồ sơ! Kêu các cảnh sát viên lên lấy lời chứng rồi làm biên bản kết thúc cuộc điều tra! Chiều tối họ đến thả Tuấn Đăng ra với vài lời xin lỗi và an ủi! Tuấn Đăng trở về đoàn xiệc, thu xếp hành trang! Hôm sau chàng xin xác cái đầu em mình, bỏ vào một cái hộp gỗ! Sau đó chàng xin phép giả từ đồng nghiệp rồi ra đi! Với số tiền chàng dành dụm được trong 8 năm qua cũng đủ cho chàng lập nghiệp ở một nơi nào đó!
Từ đó không ai biết chàng đi đâu, làm việc gì! Có lẽ Tuấn Đăng đã kiếm một nơi hoang vắng nào đó để sống cho qua quảng đời đau khổ này, để tưởng nhớ đến cuộc tình ngắn ngủi của mình, và cũng có khi để thương xót đến người em xấu số và bạc mệnh! Cũng có thể chàng đã lập gia đình với một người phụ nữ nào đó và sống một cuộc đời bình thường như những người bình thường trên thế gian này! Nếu tình cờ bạn thấy một người đàn ông nào có chín cái thẹo dài trên lòng bàn tay phải! Người đó chính là nghệ sĩ Tuấn Đăng, người đã từng nức tiếng một thời! Hy vọng bạn là người đầu tiên may mắn gặp chàng, và bạn có thể hỏi chàng chi tiết hơn về cuộc đơi mà con người nghệ sĩ đáng thương đó đã trải qua! Chúc bạn may mắn!